CHUYỆN MUỐNG BIỂN
Đêm quạnh quẽ dạ trông hoài rồi ngóng
Đã tàn canh một bóng đợi anh về
Cầu mong người đừng đắm dại chuốc mê
Là chết đấy hao mòn tình hoài niệm
Anh có biết nhân gian còn truyền miệng
Dĩ vãng xưa chuyện muống biển hẹn hò
Sóng vô tình bờ cát trắng bơ vơ
Rồi có biết để muống khờ lệ nhỏ
Ngàn con sóng xô bờ nào đâu nhớ
Hôn cát rồi biển bạc lẻ dấu chân
Cứ lặng im lặng lẽ bước phong trần
Rồi xa mãi không nhớ tình kiếp trước
Nếu thuở ấy chia xa mà biết trước
Sẽ trôi lòng thả nước biển sau
Dạt duyên đời có lẽ tim chẳng nhàu
Để muống biển ôm gói sầu đứng đợi.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét