PHẢI CHĂNG
Có lẽ mình đã lạc bước rồi chăng ?
Chắc gì kịp đôi chân hằn vết nhám
Cố gắng rút bàn tay giờ chai sạn
Đã nhúng chàm gột rửa chẳng sạch nhơ
Những đêm đêm con tim cứ dại khờ
Run bần bật từng cơn đau khóc nấc
Dù vẫn hiểu yêu thương kia chân thật
Đời trái ngang chua xót phải không anh ?
Anh yêu em con tim rất chân thành
Em vẫn biết nhưng anh à có hiểu
Bao dị nghị đeo lời người đàm tiếu
Em thật lòng chịu thiếu ...để nỗi đau
Anh biết không tin yêu đã nhuốm màu
Nghe da diết niềm đau ai gánh chịu
Dạ buốt nhói hai đứa mình cố níu
Và hững hờ khi chực muốn buông tay.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét