HỒN LÃNG TỬ
Hồn lãng tử ta phiêu du cùng gió
Thỏa cùng mây ao ước tận trời xanh
Thỏa khát khao ôm sóng bạc giữa gành
Ru mộng ảo trong lành nghe khúc nhạc
Này gió hỡi giữa rừng hoa thơm ngát
Có nhớ gì mà ngào ngạt giữa ánh dương
Giữa rừng chiều mình nối nhịp tơ vương
Tim khao khát trỗi hòa dâng bỏng cháy
Là lãng tử chớ vương đèo tình ái
Khối nặng sầu gửi mãi chốn tầng không
Chẳng đeo mang chẳng vướng bận má hồng
Thả hồn lãng thanh thản cười rộn rã
Ta vẫn bước vững vàng chân khỏi ngã
Giữ tim mình thoát khỏi những đam mê
Lẻ bước chân lối mòn cũ đêm về
Trong hoang hoải bên lề đêm tối vắng
Đời có hiểu giữa đêm dài tĩnh lặng
Những canh trường trằn trọc ước ngày mai
Là hành trang cho những tháng ngày dài
Bước vô định không cần ai đâu nhỉ
Ta cứ viết chừng nào còn ý chí
Viết cho đời khi trí tuệ còn đây.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét