TRẢ ANH VỀ 2
Anh về đi nơi ấy ngọt mềm
Em trằn trọc trắng đêm hờn tủi
Rồi tự nhủ gắng lên an ủi
Tại số phần kiếp bạc hẩm đen
Anh về đi góc phố lên đèn
Đừng thương nhớ hờn ghen ... mà tủi
Đời gió thoảng trở miền cát bụi
Vết loang đời lầm lũi đau thương
Đời là chi một kiếp vô thường
Giữa hoang mạc vấn vương sầu khổ
Em sẽ gắng từ nay lượng độ
Để anh đi khỏi vướng bận sầu
Trả anh về chắc hẳn em đau
Tim chết mỏi vết khâu thầm lặng
Em sẽ để dịu xoa đêm vắng
Anh về đi nơi ấy ngọt mềm.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét