LẠC BẾN DUYÊN ĐỜI
Xa anh rồi từ ấy phải lặng thinh
Em cứ mặc duyên mình tơ tóc rối
Cứ hoang hoải con tim nhàu vô tội
Chút duyên hờ người nỡ phụ bạc đi
Đường em đi sẽ không hẳn còn gì
Con tim nát vỡ òa trong đau khổ
Hồn khóc lẫy khi nào vườn hạnh ngộ
Đã tặng mình vô số những vết đâm
Kể từ đây chốn cũ em khóc thầm
Xa nhau mãi gặp đây là lần cuối
Câu hẹn ước dạ ngùi ư ngắn ngủi
Chia hai đường đâu lối rẽ đi chung
Anh biết chăng kỷ niệm ấy ước cùng
Đã thề hẹn ...thủy chung ..đành chia biệt
Người đã bội buồng tim hờn thống thiết
Duyên lạnh lùng từ biệt khoảng cách chia .
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét