NỢ DUYÊN
Anh lại về trong buổi sáng tinh sương
Mình ấp ủ tình vương trong dáng ngọc
Gió đùa giỡn hôn nhẹ lên làn tóc
Thủ thì rằng Cô bé Ngốc đáng yêu
Anh lại về mình kết nối bờ yêu
Dâng nồng ấm sóng tình tràn bừng sống
Tim khao khát môi hôn dâng cháy bỏng
Quyện hương nồng ươm thỏa những ngày mong
Anh lại về se sợi chỉ thắm hồng
Duyên kết tóc trầu không têm vôi đỏ
Bao xa cách tan biến theo cơn gió
Chỉ biết rằng giông tố đã lùa xa
Dấu yêu ơi ! Em gọi dấu yêu à
Sau cơn bão trời trong xanh đến lạ
Cây gục ngã trỗi dậy xanh hoa lá
Sẽ ươm mầm cho quả ngọt nghe em.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét