Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2022

THÊM RỒI NHÉ

 THÊM RỒI NHÉ


Giấu người vào quãng nhớ

Giấu hơi thở quyện tim

Tròn hai chữ duyên nợ

Trầu cau dẫn lối đường


Sương đêm hoà ngọn gió

Gói ghém chuyện đời thường

Chẳng dễ gì làm khó

Vì tiền kiếp đã thương


Đôi tay mình làm vốn

Cả lí trí phải không

Dù mai này bề bộn

Yêu nhé nguyện duyên đời


Trọn đời xin gìn giữ

Trọn kiếp nhé tin lòng

Giấu anh vào quãng nhớ

Giấu hơi thở vào tim.


Kiều Trang


Thứ Năm, 15 tháng 9, 2022

DUYÊN THƠ

 DUYÊN THƠ



Rồi một ngày mình bỗng hoá người dưng

Không tin nhắn như chưa từng quen biết

Không hờn dỗi người đi không từ biệt

Lại lặng im chưa thân thiết bao giờ


Chia tay rồi chết lặng cả hồn thơ

Thương câu lục bơ phờ trang giấy trắng

Tội câu bát bặt thinh trong khoảng lặng

Mỗi đêm về dĩ vãng gọi nhắc tên


Rồi mai này người nhớ kẻ lại quên

Nhưng anh ạ ...ai nặng tình người khổ

Day dứt mãi Nguyệt- Lão tơ không độ

Bạc vôi trầu héo úa nhói lòng thơ


Chia tay rồi từ đấy lại bơ vơ

Không hờn dỗi duyên khờ nên duyên diệt

Chẳng níu kéo bởi vì mình đã biết

Số phận thôi ...đành buông ..mãi yên mà.


Kiều Trang

ĐÂY MÙA THU TỚI

 ĐÂY MÙA THU TỚI

                       


Gió nhủ sang mùa vẫy giục ơi

Tàn dư sót lại mảng hiên đời

Ngày qua nắng gọi mùa thu trỗi

Buổi cũ hương đùa phiến lá rơi

Có lẽ sương mù giăng khắp nẻo

Giờ thêm khói tỏa cuộn bên trời

Loang hồ sóng gợn lăn tăn vỗ

Nửa cõi vô thường đấy bạn ơi.


Kiều Trang


THÔI


 THÔI


Em đi rồi từ đấy phố bâng khuâng

Gió vẫn thổi vầng trăng đêm le lói

Về Cố Quận người xưa giờ vẫn hỏi

Em đâu rồi !!! thầm gọi cố nhân ơi


Em đi rồi từ đấy giọt mưa rơi

Mưa nặng hạt phố côi dường lạnh buốt

Kể từ ấy vắng bước chân quen thuộc

Ta một mình đếm bước giữa đêm mưa


Ta trở về phố cũ chẳng đón đưa

Cũng chẳng nhớ người xưa giờ quá vãng

Gom kỷ niệm hoá tro tàn phiêu lãng

Lại lặng mình lơ đãng... lạ mà quen


Em đi rồi người nhớ kẻ lại quên

Thôi là hết ... người về vui bên ấy

Ta cứ vậy canh trường ta vùng vẫy

Lại trở mình trằn trọc.. giọt đắng cay.


Kiều Trang

KHÚC TƯƠNG PHÙNG


 KHÚC TƯƠNG PHÙNG


Mộng hoài một lối đi chung

Trải hoa thắm đỏ khảm chung với người

Sáng trưa sớm tối nở cười

Tròn câu ước thệ vẹn tươi lời nguyền


Trầu xanh vôi trắng tay chuyền

Đỏ môi cắn chỉ mắt huyền đượm thơm

Dù nghèo bếp rạ bếp rơm

Bốn mùa tươi ắp tiếng thơm thắm dài


Cùng nhau sống tuổi bạc lai

Cùng nhau mãn kiếp như ngày mới yêu

Cùng nhau sớm tối mỗi chiều

Đắng cay bùi ngọt lời yêu khảm hồn


Để rồi ngọt thắm môi hôn

Ngõ ân nồng thắm hai hồn ái say

Quyện hương hiệp cẩn sum vầy

Mùa thu lại đến thiệp này trao tay.


Kiều Trang

THU GỌI


 THU GỌI


Chỉ có thể là ngọn gió mùa sang

Vờn trút lá trải vàng bên thềm ấy

Lá rơi rụng bởi mùa thu lại vẫy

Để nai tơ ngơ ngác đứng ngẩn nhìn


Để hôm rồi gió lại níu cánh chim

Mây phiêu lãng bay tìm quanh bốn bể

Ngơ ngẩn mãi hỏi nao mình có thể

Giữa đất trời khi dễ chuyện trăm năm.


Kiều Trang

NGÕ ẤY...MÙA THU


 NGÕ ẤY..MÙA THU


Em hiểu rằng định nghĩa chuyện hợp tan

Như lần trước chiều mưa tràn nước mắt

Em cố gắng mím môi mình nén chặt

Để tiếng lòng quặn thắt đắng lời yêu


Đêm lại về góc phố vắng tịch liêu

Mắt trong mắt tình yêu giờ vàng vọt

Con sáo sậu bặt im sao chẳng hót

Dạ chan sầu đắng ngót tại chia ly


Biết anh buồn nỗi nhớ sống dậy khi

Là đêm lẻ gối ghì chăn đơn lạnh

Lúc đắm đuối .. để đêm tàn cô quạnh

Đến cuối đời đôi mình phải có nhau


Anh nghe chưa thu về đượm sắc màu

Đây vạt nắng ửng hồng xua ngày cũ

Mùa xuân đến đôi mình vui vầy đủ

Hiệp cẩn bồi ủ ấm ngọt hương ..Anh.


Kiều Trang

HIỆP CẨN


 HIỆP CẨN


Anh lại về mình gom lại mùa xưa

Của ngày cũ chiều mưa hò hẹn ấy

Trên lối vắng ngõ xưa người vẫn vậy

Mãi đợi chờ thu, hạ vẫy xuân đông


Về thôi anh cùng se sợi chỉ hồng

Gom vạt nắng sưởi mùa đông giá lạnh

Xua tan hết những đêm trường cô quạnh

Ta có mình chung cảnh ấm nồng thôi


Về thôi anh chia ngọt sẻ đắp bồi

Chặt tay nhé đừng chia phôi lần nữa

Tròn ân ái những gì mình từng hứa

Bếp lửa cời ấm áp những ngày qua


Về thôi anh mình sẽ chung mái nhà

Qua bốn bể tình yêu tìm đích thực

Bên ngực trái buồng tim giờ thổn thức

Hiệp cẩn ơi đánh thức gọi cơi trầu.


Kiều Trang

TƯƠNG PHÙNG THƠ

 TƯƠNG PHÙNG THƠ


Lâu ngày trở lại với vườn thơ

Xướng họa từ nay thoả nỗi chờ

Mấy buổi tim hờn vì lỗi hẹn

Nên là dạ dỗi chẳng còn mơ

Ba mùa gió thổi tình quên lãng

Mấy thuở bèo trôi nghĩa dại đờ

Dốc cạn chung này vui hiệp cẩn

Cùng nhau đối ẩm vậy đừng ngơ.


Cùng nhau đối ẩm vậy đừng ngơ

Cách nhịp đường xa tuổi dẫu đờ

Góc biển âm thầm người mãi nhớ

Chân trời lặng lẽ kẻ hoài mơ

Nghe hồn sóng cuộn đìu hiu ngóng

Quạnh quẽ dòng trôi bóng đợi chờ

Thấp thỏm nơi lòng thôi quá vãng

Lâu ngày trở lại ghé vườn thơ.


Kiều Trang


ANH ĐI RỒI


 ANH ĐI RỒI


Anh đi rồi từ đấy phố lặng thinh

Cà phê đắng đợi mình sao chẳng đến 

Chắc người đã ...đã quên rằng lối hẹn

Một kẻ ngồi len lén giọt lệ rơi


Anh đi rồi từ đấy phố chơi vơi

Mà hôm ấy buông lời rằng thương nhớ

Chắc có lẽ vô duyên tình chẳng nợ

Để một lần đối mặt ngỡ ...gặp em


Anh đi rồi phố vắng chỉ riêng em

Chân lạc lõng phố quen dường như lạ

Cây cỏ úa hàng me vừa trút lá

Gió nghịch mùa lã chã giọt sầu tăng


Mai đi về hỏi nhẽ chuyện hợp tan

Cách chia nửa chẳng biết ngày trở lại

Kẻ Miền Bắc người Nam vời vợi mãi

Chuyện chúng mình có lẽ chỉ vậy thôi


Anh đi rồi hôm ấy phố chơi vơi

Trời tối sẩm nhá nhem đêm lạc lõng

Có tiếng nấc nghẹn ngào dường  khản giọng

Vạc kêu sương rát họng giữa đêm trường.


Kiều Trang