NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU
Mảnh tình côi vá víu
Giữa hoang hoải lặng câm
Màn sương bóng đục trầm
Có hiểu chăng gió lốc
Lẻ đêm Nàng đơn độc
Cuộn trào đợt sóng lòng
Nén nỗi nhớ dằn trong
Giữa cội miền thương xót
Ngày xưa tình mật ngọt
Hạnh phúc trải dịu êm
Hứa trọn giấc ven rèm
Cớ sao đành dang dở
Ai ngờ lời hứa vỡ
Ước nguyện bẻ làm đôi
Người ta phụ bạc rồi
Để Nguyệt hờn lẻ chiếc
Thường dỗi hờn thua thiệt
Phận số đã an bài
Gối chăn sẻ làm hai
Đường chông chênh ..gắng bước.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét