NÓI VỚI NGƯỜI TÌNH
Dẫu biết rằng mình sống phải cần nhau
Nhưng anh ạ con tim nhàu vô tội
Sợ mình dẫm trong men nồng lạc lối
Để mai này khó gội rửa vết nhơ
Bạn đời ta vô vị lại hững hờ
Em tự hỏi những vần thơ ngây dại
Đời gió thoảng chắc gì là mãi mãi
Chút nghĩa hờ vương vãi phải không anh ?
Chỉ là yêu buồng tim ngỏ chân thành
Mà đời lại duyên mong manh dễ vỡ
Thì xin hỏi yêu thương anh còn có ?
Chút hương nồng hay gió thoảng bèo trôi
Chẳng tại ai có lẽ bởi số rồi
Duyên lạc lối mình ngã rơi ngõ cụt
Một mình trọn trong nỗi đau tiềm thức
Lối đi nào cho thực tại không anh ?
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét