PHÔI PHA
Dấu yêu à chết lặng cõi hồng hoang
Đau réo rắt lối địa đàng băng giá
Trong hoang hoải ta trở nên xa lạ
Gót chân mòn bóng ngã gục cô liêu
Gắng quên đi ráng bỏ mặc những điều
Người đã hứa bây chừ ai đau xót
Lời thề cũ cứa tim nghe đắng ngót
Lặng cả hồn gục ngã lúc đêm đông
Còn gì đâu cau héo đã nhạt nồng
Câu thề hẹn tình hồng nghe đã úa
Đời gió thoảng một phương màu nhung lụa
Thấm cõi lòng se sắt thấm đắng cay.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét