DUYÊN - NỢ
Viết cho anh nửa bóng tối ngập chìm
Nơi viễn xứ buồng tim nghe thổn thức
Vẫn cháy bỏng ước mơ ngày hạnh phúc
Cập bến bờ duyên đượm phải không anh
Em hoài mong một buổi sáng an lành
Mình sẽ gặp bầu trời xanh nhẹ nắng
Anh đã hẹn về thăm em Đà nẵng
Rạng rỡ cười đóa hồng thắm tặng em
Mình sẽ về thăm lại góc phố đêm
Ngôi trường cũ ngày ấy theo hồi ức
Đã khơi dậy duyên đầu trong tiềm thức
Kỷ niệm xanh rạo rực tuổi thiếu thời
Sẽ đưa anh ghé thăm cả những nơi
Thăm Thuận Phước biển trời xanh thương nhớ
Cả bãi tắm Thanh Bình anh vẫn nợ
Cả công viên ghế đá nợ duyên nồng
Anh nợ em sợi tơ chỉ thắm hồng
Em sẽ đợi lá trầu nồng vôi quyện
Dù giông bão trường đời đầy lưu luyến
Chỉ biết mong da diết thắm nỗi chờ.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét