EM ĐI RỒI
Em đi rồi con phố vắng buồn tênh
Buồng tim dỗi chông chênh sao tội quá
Nghe thổn thức giữa bóng đêm xa lạ
Gió ru hời đưa chiếc lá về đâu
Em đi rồi thổn thức trỗi giọt sầu
Căn gác lạnh mưa ngâu buồn rả rích
Nghe hơi thở giữa không gian tĩnh mịch
Giữa đêm dài u tịch lạnh tim côi
Quay lưng đi nào hay có kẻ ngồi
Cứ chờ đợi bóng người về chốn cũ
Dòng châu đổ bông hoa Nhài héo nụ
Chẳng ngát hương mầm nhú những đêm về
Em đi rồi ..anh đếm bước lê thê
Nơi cuối phố vụng về đêm lẻ chiếc
Rồi lặng lẽ dỗi đời mình thua thiệt
Trọn vòng tay chẳng giữ nổi tim người.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét