Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2018

DẠ HOANG

DẠ HOANG

Có đôi lúc muốn lao đầu vào lửa
Đốt trụi mình phơi xác rữa đồng hoang
Linh hồn ta du mục chốn địa đàng
Ném thân cỏ đa mang đầu ngọn gió

Có những lúc ước phiêu bồng cùng gió
Lãng đãng trôi lơ lửng chẳng bến bờ
Đá rêu phong nằm im mãi trọi trơ
Hay sỏi đá ngàn năm nào biết khổ

Có những lúc ước mình là trăng tỏ
Hằng giận hờn  Cuội không tỏ lời yêu
Rồi mỗi khi sớm tối lại buổi chiều
Ngồi lại đứng hồn phiêu trâu gặm lúa

Tôi ước muốn được sinh ra lần nữa
Đừng là  hoa nhu nhược cõi vô thường
Mặc người đời kẻ ghét mặc đau thương
Tôi chỉ ước ..Đừng vấn vương phiền lụy

Ta tự hỏi có lần mình ngẫm nghĩ
Trên nẻo đời ty tỷ nỗi xót đau
Nướng xác thân đời hoa sẽ phai màu
Rồi ngã gục buồng tim nhàu ..héo rũ.

Kiều Trang
-
BUÔNG

Đời là thế khác chi là ngọn lửa
Lúc rạng ngời khi lạnh tựa mồ hoang
Xác thân đây hồn lạc tận thiên đàng
Đêm cô tịch giọt mang sầu theo gió

Tim quặn nhói khi tình chung chối bỏ
Giấc mơ xưa giờ chẳng có bến bờ
Chuyến đò chiều lẳng lặng giữa dòng trơ
Theo con nước lửng lờ trong tủi khổ.

Ai đã tạo kiếp đời bao hoen ố
Để phận này không đến chỗ vườn yêu
Rồi xót xa canh cánh đợi trông chiều
Gió cứ mãi lùa phiêu từng sóng lúa.

Xin đừng nhắc tên nhau làm chi nữa
Mộng đã tan nơi ngưỡng cửa vô thường
Trao rất nhiều chỉ nhận được bi thương
Đành buông bỏ không còn vương khổ lụy.

Có nhiều lúc âm thầm ta chợt nghĩ
Giữ chi hoài âm ỉ những niềm đau
Khiến tấm thân mỏi mệt sắc phai màu
Thì bôi xóa khỏi nhàu thôi ủ rũ.

                      Rùa Vàng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét