ĐỜI HOANG
Chiều hoàng hôn nắng trải vàng
Dư hồn hoang đợi thềm loang vết đời/
Trầm luân nửa kiếp thả trôi
Vẫy vùng tự tại giữa trời tự do
Dọc ngang nửa vận chuyến đò
Khép đau hồn lãng chẳng lo chữ tình
Dâng đời giữa nắng tường minh
Vần thơ lắng đọng chữ tình gởi xa
Chẳng cần mộng thắm trăng ngà
Thảnh thơi vần tự tuôn trào mực xanh
Chỉ cần gió mát trong lành
An nhiên tự lạc dệt tranh địa đàng
Cõi đời lạc bước vườn hoang
Mục thân xác rữa kể vàn đời ai
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét