GỬI CỐ NHÂN
Cố nhân hỡi trời khuya hồnlạnh lắm
Nhớ thương người sâu thẳm trái tim côi
Gửi về đâu như trống giục liên hồi
Từng hơi thở nhịp rung bồi đợt sóng
Sương khuya nhỏ trên lá cành sót đọng
Vụt loang thềm như mãi ngóng đợi ai
Hồn về đâu giữa thanh vắng canh dài
Đêm hoang hoải gót hài len phố vắng
Nào ai hiểu chỉ mình em thức trắng
Đếm giọt mưa nghe đắng ngót tâm hồn
Rồi ngập dần từng sóng đợt trào tuôn
Vén lùa gió gió luồn qua khe cửa.
Dấu yêu hỡi xin đến thăm em lần nữa
Lúc đông về chiều thu úa vết hoang
Được không anh dìu nhau đến địa đàng
Tròn nồng ấm chứa chan cùng đêm mộng.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét