BẤT ...
Mặc biến đổi thời gian
Vòng tay ôm trán gác
Mái tóc giờ điểm bạc
Cỏ rối lại bồng bềnh
Nửa cuộc đời nhạt tênh
Sợi tơ chùn đứt phím
Hoải hoang hồn chết lịm
Giữa trần tục rêu phong
Thời gian tựa như dòng
Chảy xuôi về với biển
Mặc cho đời đổi biến
Ta vẫn gìn sắt son
Đời hoang phế ta còn
Tấm chân thành vẫn giữ
Trọn cuộc đời vẫn cứ
Một lòng dạ sáng trong.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét