CÕI SẦU TRẦN TỤC
Đã lâu rồi đầu óc cứ lơ ngơ
Trong cuộc sống thêm từng giờ đau nữa
Ai đã hẹn dìu nhau miền đất hứa
Để bây chừ lạc giữa cõi hư vô
Có đôi khi thấy ngây dại ngông rồ
Muốn buông bỏ những xô bồ khát vọng
Trong đêm tối buồng tim hờn dậy sóng
Giọt thăng trầm cô đọng đến miên man.
Người cho ta lệ hoen đã ứa tràn
Lời nói ấy giờ hóa tan vô nghĩa
Đêm hoang lạnh chát cay rồi thấm thía
Tiếng thề xưa ai bịa có vun thành.
Đã nhạt rồi tình đắng phải không anh
Đâu còn nữa buổi đồng hành dạo phố
Chẳng hờn trách ta cười say như ngộ
Mặc kệ đời giả ngố để quên đi
Có níu chân thì sẽ chẳng được gì
Không muốn kéo bởi sân si sóng gió
Nếu cố giữ kẻ khác cười xiên xỏ
Bất cần rồi cũng chẳng tỏ hờn căm
Ước bây giờ ta như ánh trăng rằm
Soi rạng tỏa để muôn năm sáng chiếu
Sống cách biệt không cần người thấu hiểu
Bởi nhân gian đâu thiếu bạn bên đời.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét