RÊU PHONG
Ta trở về lối cũ lạnh bơ vơ
Rêu phong phủ nát dày trơ ngõ hẹn
Vườn xơ xác bồi hồi tim ứ nghẹn
Đã hoang tàn se sắt quặn nơi em
Lối đi về lá phủ cứ dày thêm
Khua xào xạc ven thềm thương anh nhỉ
Xưa lỗi hẹn để mình ai gói kỹ
Kỷ niệm vùi chôn chặt tận đáy lòng
Kẻ đi về - người cứ đứng đợi mong
Nơi ngõ vắng giọt tràn lệ hoen vắn
Lỡ một bước giờ cách xa nghìn dặm
Dõi xa xăm trùng điệp khoảng không bờ
Kẻ đi rồi chết lặng nẻo dạ thơ
Đôi mắt sũng hững hờ nhòa năm tháng
Và liều thuốc thời gian dần quên lãng
Hoá hư không vết rạn hẳn sẽ lành.
Kiều
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét