CHÉN ĐẮNG
Độc ẩm mình ta chuốc cạn này
Đêm tàn lộng gió chẳng nào hay
Nghiêng trời một chén vui cùng nguyệt
Ngả đất quỳnh tương mặn chát ngày
Biển núi hào sâu dò khúc quạnh
Lòng nhân thước cạn chẳng phân dày
Đời qua nghịch cảnh nghe mà xót
Gột muối tình ơi vết rạn bày.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét