THU PHAI
Thu bước vội ngõ chiều ôm xác lá
Gió giao mùa hối hả gọi sầu đông
Giọt yêu thương khẽ đọng sắc hương nồng
Khung cửa nhỏ mắt trông miền xa vắng
Tình sương khói lệ phai hờn trĩu nặng
Nhắc tên người mặn đắng lạnh bờ môi
Mộng trăm năm ước hẹn thoảng tan rồi
Buồn nhung nhớ xẻ đôi vùng kỷ niệm.
Chơi vơi mãi nửa đời ta tìm kiếm
Chút hương thừa đọng hoài niệm vấn vương
Nhớ nhung chi mà nhạt sắc má hường
Xa xôi thẳm nhớ thương chi nghĩa nặng
Này anh hỡi chiều thu dâng ngọn nắng
Gió khẽ khàng sâu lắng đọng hồn ai
Cứ mơn man ru nhẹ gót trang đài
Người yêu dấu sương mai phơi đầy lối.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét