Thứ Hai, 17 tháng 12, 2018

VẾT SẦU GIỮA ĐÔNG

VẾT SẦU GIỮA ĐÔNG

Tàn canh nhặt ánh trăng sầu
Giữa đêm hoang lạnh giọt ngâu tràn về
Người đi cách trở sơn khê
Nghìn trùng vạn nẻo bộn bề đắng cay

Sao trời gieo mối đọa đày
Nợ đành oán trả đoạn vay kẻ hờ
Người hòng bôi xóa vết nhơ
Vết thương còn đó đâu ngờ thời gian

Còn đây một đống tro tàn
Tơ vương nhạt mối kẻ chan giận ngầm
Nghĩa hờ duyên nhạt đau tâm
Nghiêng lùa vạt gió vết trầm lặng xoa

Quay lưng lệ xót mắt nhòa
Ngờ đâu trở gót đạp hoa giữa mùa
Về thôi đừng chế hơn thua
Ta về đơn chiếc chẳng đùa ...với ai.

Kiều Trang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét