ĐÊM HOANG LẠNH
Lỡ nào gian dối mà chi
Giữa đêm hoang lạnh xót ghì lặng im
Giọt ngâu phủ trắng cảnh lìm
Nửa vời dang dở ... Buồng tim nhói dằm
Dẫu hờn chiếc bóng lặng câm
Hồng nhan nửa kiếp trầm luân dấu hằn
Muối đời người gột cứa dằn
Niềm thương đã cạn những lằn đấy thôi
Sông Tương bến lở đắp bồi
Chao nghiêng bến đợi mà hồi tưởng mơ
Đã thương chất chứa dại khờ
Hỏi chi đã lạc thuyền ngơ ..Bến chừng
Ngả đời lặng lẽ lừng khừng
Hỏi đâu là chốn bóng chùng ngả nghiêng
Lối xưa lặng bóng con thuyền
Xa xa ..nào nhớ....ảo miền ...xót ai.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét