Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2018

NÓI VỚI BẠN ĐỜI

NÓI VỚI BẠN ĐỜI
(Viết tặng cho một người bạn thời niên thiếu)

Đã bao mùa nắng hạ ắt  chuyển đông
Theo quy luật nắng hồng rồi chuyển tối
Nghĩa chồng vợ hỏi anh : Ai có tội  ?
Gãy gánh rồi đổ lỗi do ai đây ?

Bao năm qua mảnh trăng đã héo gầy
Rồi như chực đong đầy : Òa đổ vỡ
Tình vơi cạn từ nay duyên hết nợ
Nước tràn bờ tức nước vỡ phải thôi

Hạnh phúc ư  ? Chỉ mình em gắng đắp bồi
Anh chưa hiểu đang tay rồi hất nhé
Đội chữ NHẪN gắng gượng em lặng lẽ
Để bây chừ tội đồ kẻ ..nghĩ vậy thôi

Cứ lặng yên chẳng ai nói một lời
Đành vứt bỏ ! Nhưng tội đời con trẻ
Tuổi thơ chúng cần phải có cha mẹ
Hạnh phúc ư ! Rơi lệ đã nén kìm

Muốn tự do giữa trời như cánh chim
Nay đã mất anh mới hay vội hiểu
Thân xác rã buồng tim đã vô hiệu
Gửi hồn kia lo liệu chốn vực mồ

Kiều Trang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét