ĐÊM CUỐI THU
Thu đã tàn nắng chết yểu chiều anh
Đông chạm ngõ xa anh sầu tím ruột
Nơi góc phố manh hồn nhoi nhói buốt
Có lẽ nào nỗi nhớ gặm vào trong
Dấu yêu à gió nhủ tiết chuyển đông
Dạ se sắt má hồng vương sợi nhớ
Buổi xưa ấy từng đêm truyền hơi thở
Sưởi ấm lòng kéo chăn ủ giữa khuya
Dấu yêu à em sợ tình cắt chia
Bắt hai đứa xa lìa ..tim nóng hổi
Rồi cách biệt chia phôi hờn bối rối
Em sợ mình giá buốt lạnh cả đông
Đợi anh về khi nắng trải tầng không
Bầu trời thẳm chiều giông tàn ngọn núi
Anh nhớ nhé đưa em về quê nội
Chỉ đôi mình hạnh phúc khởi trinh nguyên
Dấu yêu à sợi nhớ nặng rồi thêm
Giữa cái rét đêm xưa anh dỗ ngủ
Quàng tay chặt nhẹ nhàng như ấp ủ
Thoảng dư phần hơi ấm thoảng đâu đây.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét