DÁNG CHIỀU
Bóng chiều say ngập hồn thơ
Hoàng hôn nhuộm đỏ dỗi hờ quay lưng
Thuyền xưa bóng ngã lặng dừng
Bến chìm nghiêng đợi dửng dưng nhạt rồi
Nước vần sóng dạt bèo trôi
Mười hai bến đỗ ngả đời chuyển neo
Run run dòng nước vội chèo
Xô qua bẻ ngã với theo biển đời
Mộng tàn khắc nhịp gió lơi
Đêm hờn dỗ giấc nửa vời hư hao
Mảnh trăng tự khuyết hôm nào
Phơi sương cành liễu ai vào... tỏ thưa
Tàn canh nhặt ánh trăng thừa
Nửa kia trở gót dưới mưa lặng thầm
Nửa còn bóng chiếc chìm câm
Nửa hồn đau đáu ôm chầm nỗi đau
Nửa kia tim héo nát nhàu
Nửa còn ở lại một màu nhớ thương.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét