Thứ Ba, 28 tháng 1, 2025

GIÓ XUÂN LẠNH


 GIÓ XUÂN LẠNH


Giữa buổi xuân về bấc lại thêm

Còn mưa lất phất thổi bên thềm

Rồi đem gió cuộn ngoài khe cửa 

Để ướt thơ tình giữa phố đêm

Bản nhạc ai đàn ngân phím lỡ

Lời ca tiếng hát lạnh môi mềm

Mong ngày nắng ửng mơ nồng ấm

Đón những an bình khởi ngọt êm.


Kiều Trang

GIÓ

 GIÓ


Gió thổi tàng cây cũng lạnh kìm

Gió về bấc phủ phố buồn im

Gió lùa song cửa ngoài hiên vắng 

Gió quẩn mành thưa cuối ngõ chìm

Gió giấu thơ tình sâu khoé mắt

Gió lần kỷ niệm suốt buồng tim

Gió ghim nhật kí thời gian lịm

Gió nhủ mình ên vẫn lặng tìm.


Kiều Trang


LỆ ĐÔNG

 LỆ ĐÔNG


Đông về

 Ướt lạnh hồn thơ


Dăm câu lục bát

 hững hờ buông lơi


Trăng nghiêng

 lẻ bóng cuối trời


Hàng cau soi bóng nhạt rồi bóng em

Sương khuya thấm lạnh vai mềm

Trắc bằng nối vận bên rèm...lại thơ.

Kiều Trang 


GỬI LẠI MÙA XƯA

 GỬI LẠI MÙA XƯA


Hàng cây rũ bóng cuối con đường

Nhớ bậu lâu ngày khẽ hỏi thương

Phố cũ chiều thu vàng vệt nắng

Mùa xưa bấc nổi trắng đêm hường

Đừng như buổi ấy không thề hẹn

Có lẽ bây giờ chẳng vấn vương

Vẫn giấu tình xưa đem bỏ ngỏ

Đàn tơ nắn nhạc vút đêm trường.


Kiều Trang


MÙA LÁ PHAI

 MÙA LÁ PHAI


Ngoài xa tiếng vạc vẫn kêu loài

Lại nữa đông về lá rụng phai

Gió quẩn đầu mùa căn gác trọ

Mưa dầm cuối đợt buốt bờ vai

Lần trong kỉ niệm thời xưa vắng

Để ướm thời gian chuyện xoá cài

Đối ẩm chung trà như thuở nọ

Còn trang nhật kí chữ thêm dài.


Kiều Trang


MƯỢN VẦN

 MƯỢN VẦN


Thà rằng buổi ấy chuyện sầu li 

Đã mấy mùa sang hỏi nhớ gì

Gió cuộn thơ tình câu trắc ẩn

Mây lùa lỡ nhịp vần bằng đi

Bên nhà nốt nhạc ai vừa dạo

Cạnh lối trầm tư khúc nhạc tì

Lại tiếng vạc kêu đàn lạc bởi

Đông về viễn xứ cánh chim di.


Kiều Trang


VỌNG

 VỌNG


Tôi về thăm xóm nhỏ

Hơi gió thổi ven thềm

Thoang thoảng nơi đầu ngõ

Hương bưởi ngạt ngào chêm 


Tôi về thăm nhà cũ

Mái ngói vẫn nằm im

Tường rêu phong che phủ

Cảnh vật đã ngủ chìm


Hỏi nắng nắng hồn nhiên

Tuổi thơ Tôi còn mất

Thời gian quay về ngược 

Giá nhiêu?... để Tôi về 


Tôi về thăm xóm nhỏ

Nắng gió vẫn nguyên màu

Mẹ yên giấc ngủ sâu

Căn nhà xưa quá vãng.

Kiều Trang


KHÓC LÀNG NỦ


 KHÓC LÀNG NỦ


Giáp Thìn gieo bão lũ

Mưa lụt khắp ba miền

Xót thương dân làng Nủ

Một tiếng nổ vang trời


Bùn đá cùng núi Voi 

Ầm ầm lao sập xuống

Thác đất chảy cuồn cuộn

Cuốn phăng bản làng tôi


Phút chốc đã cuốn trôi

Lũ nhấn chìm tất cả

Vùi sâu cùng đất đá

Tiếng gào thét cứu kêu


Đâu rồi xác em thơ

Cả bản chừ lạnh lẽo

Nằm chôn dưới đất sâu

Mẹ ơi !!! Thôi về nhé


Tiếng gọi cõi lòng xé

Trung thu nước mắt tràn

Anh Thới bảo :Nhận gì!

Nhà tôi chẳng còn ai...


Sách vở vẫn còn nguyên

Đượm mùi trang sách mới 

Thầy Cô chưa kịp giảng

Các bạn Nhỏ nơi đâu ?


Vong linh 13 người 

Sống khôn thác thiêng hãy 

Chỉ chỗ mình nằm ngã

Để các Chú đưa về 


Làng Nủ mãi còn đâu

Tan hoang với bùn nhão

Cái tên thành bình địa

Thôi...thôi tất cả rồi.


Kiều Trang 


Đà Nẵng 21/9/2024

NGƯỢC DÒNG TRÔI

 NGƯỢC DÒNG TRÔI


Đã thấy tàn dư quá nửa đời

Ngâu về lá đổ nỗi niềm khơi

Lần trong kỉ niệm mênh mang ấy

Lại dấy buồng tim thổn thức lời

Vẫn đượm chung trà vui tuổi mới

Còn thơm lọn tóc mộng ngày cơi

Hình như quá vãng thôi đành để 

Giữ lại chiều sương khói mịt rồi.


Kiều Trang


NGƯỢC DÒNG TRÔI


Thấm thoắt  dần qua cả môt đời 

Quay về dĩ vãng cảm buồn khơi

Thu tàn mấy độ nghe hồn nát

Tóc bạc bao năm vẫn nghẹn lời

Nẻo ấy mây chừng che núi bạc

Bên này gió lạnh khuất dòng cơi

Nhìn trăng chếch bóng lòng tê tái

Tiếc nuối mà chi chuyện đã rồi.


Trần Trọng Kim


SẦU

 SẦU


Tàn canh 

nhặt ánh trăng sầu


Giữa đêm gió trở 

giọt ngâu tràn về


Lâu rồi

 cách trở sơn khê

Đường xa vạn nẻo 

bộn bề tâm can 


Tơ trời nửa mối đa đoan

Còn chăng cau hẩm trầu vàng léo dây

Vôi nồng cũng nhạt nào cay 

Nghĩa hờ duyên đắng vạ lây một đời


CHẲNG

 CHẲNG



Đừng nói nữa làm chi

Cũng đừng bảo là nhớ

Đừng bảo đêm gối trở

Trằn trọc bởi chữ duyên


Cũng chẳng cần thấy em

Chẳng bao giờ lạc lối

Mặc dầu đêm tăm tối

Vững bước hẳn không cần 


Cũng chẳng cần làm thân

Không để mình ràng buộc 

Đã hẳn ..rằng thông suốt 

Vẫn bước dẫu một mình


Dẫu đời có rẻ khinh

Có muốn chà đạp thật

Ngọn lửa như bất khuất

Âm ỉ cháy bùng lên


Không nhớ cũng chẳng quên

Vô thường trong cõi thực 

Mai này ghim ký ức 

Vết sẹo bởi thời gian


Đừng đem tình nghĩa cân

Chia phôi lại đong đếm

Nhạt trở thành hoài niệm

Từ đấy ..chẳng còn gì ...


Kiều Trang

ĐÊM

 ĐÊM


Lại nữa bóng Hằng rệu rã thêm

Rằng khuya sương phủ đã ướt mềm

Lời thơ vẫn ngọt thương đời đắng

Chữ bậu đang chờ bỗng lạnh chêm

Có phải chiều qua trời trở gió

Còn chêm bấc thổi bậc hiên thềm

Người nơi viễn xứ gom từng mảnh

Bến đợi tương phùng tủi giữa đêm.



Kiều Trang