CHẲNG
Đừng nói nữa làm chi
Cũng đừng bảo là nhớ
Đừng bảo đêm gối trở
Trằn trọc bởi chữ duyên
Cũng chẳng cần thấy em
Chẳng bao giờ lạc lối
Mặc dầu đêm tăm tối
Vững bước hẳn không cần
Cũng chẳng cần làm thân
Không để mình ràng buộc
Đã hẳn ..rằng thông suốt
Vẫn bước dẫu một mình
Dẫu đời có rẻ khinh
Có muốn chà đạp thật
Ngọn lửa như bất khuất
Âm ỉ cháy bùng lên
Không nhớ cũng chẳng quên
Vô thường trong cõi thực
Mai này ghim ký ức
Vết sẹo bởi thời gian
Đừng đem tình nghĩa cân
Chia phôi lại đong đếm
Nhạt trở thành hoài niệm
Từ đấy ..chẳng còn gì ...
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét