ĐÊM TRỞ GIÓ
Em đi rồi từ đấy phố bơ vơ
Gió xào xạc lá khô rơi lã chã
Mây vội vã bay đi về khắp ngả
Bỗng rùng mình...xa lạ...bước chân quen
Em đi rồi từ đấy chắc hẳn quên
Phố cũng vắng ngọn đèn vàng soi bóng
Vẫn leo lét giữa màn đêm vô vọng
Lại đi tìm... chợt thiếu vắng vòng tay
Em đi rồi từ đấy cũng lắt lay
Căn gác lạnh gối chăn hờn dỗi giấc
Đêm trở gió buồng tim run bần bật
Gắng ru mình vào giấc ngủ vắng em
Đã lâu rồi từ đấy phố không em
Tim côi cút vần thơ đêm lạc lõng
Không xướng hoạ bên thềm riêng một bóng
Trằn trọc đời ...thôi kệ ...rượu cạn li
Em đi rồi từ đấy chẳng còn chi
Ta gom nhặt những gì còn sót lại
Những kỉ niệm úa tàn đeo đẳng mãi
Suy tư hoài hôm ấy ...
hỏi tại sao?.
Kiều Trang

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét