THÁNG CHÍN
Gió bất chợt chênh chao vương mùa cũ
Giục chiều hoang thầm nhủ giấc mơ về
Lòng dặn lòng giã biệt chạnh hồn tê
Ghé tai nhủ...mải mê ...thôi chuyện phiếm
Mây vội vã trôi ngang vùng kỷ niệm
Dạt về đâu tìm kiếm thuở một thời
Từ cái ngày đêm vàng võ buông lơi
Nghe hoang hoải phôi pha lời bạc trắng
Tháng chín hỡi chiều xa thềm vương nắng
Mãi dập dềnh yên ắng buổi chiều thu
Giữa trùng khơi thoảng xa tít mịt mù
Nghe lồng ngực chảy tràn theo dòng máu
Tháng chín hỡi tím mùng tơi bên dậu
Gió thẹn thùng tay nắm chặt tay ai
Dõi vườn hoa ướm nụ hái đơm cài
Len làn tóc bờ vai đồng cỏ nội
Tháng chín hỡi hãy khoan đừng đi vội
Có người chờ trên lối rải đầy hoa
Có người mơ, mơ ước giản dị mà
Đừng bôi xoá..vì thời gian hãy dừng lại.
Kiều Trang
-------------
THÁNG CHÍN ! NGƯỜI CÓ YÊU TÔI ?
Tháng chín đợi hoa tàn bên lối cũ
Gió chiều buông muốn rủ cánh chim về
Tiễn biệt người mà lệ đắng tái tê
Ai gieo tội cuồng mê đời phù phiếm
Tháng chín mãi chôn vùi bao hoài niệm
Bên triền sông tìm kiếm đã một thời
Cánh lục bình phải nhận kiếp lả lơi
Giữa thu lạnh ngồi lỳ trong đêm trắng
Tháng chín chả ... thương gì cho vạt nắng
Sưởi ấm lòng trót nặng mối tình thu
Dường như tôi ánh mắt đã lóa mù
Trong sâu thẳm tim như càng rỉ máu
Tháng chín ấy màn sương chùm bên dậu
Đóa hoa hồng muốn hái để tặng ai
Bàn tay thon từng ngón khẽ đan cài
Nụ hôn gửi sớm mai hương đồng nội
Tháng chín bỏ vần thơ đi quá vội
Lá rụng đầy giữa lối đẹp màu hoa
Người thương tôi hãy cứ nói mà ...
Nhỡ hạnh phúc vô tình ta bỏ lại.
Phúc Việt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét