VẾT TRẦM
Trầm luân
mượn bộ áo Người
Khoác vào mai trả
khóc cười thế thôi
Sá chi nửa kiếp tằm rồi
Nợ vay ..vay trả ...hỡi ôi ...huống gì
Trăm năm nhắm mắt biệt ly
Vùi ba tấc đất màng chi ...nẻo thường
Hồn nghe tiếng dế gọi sương
Nỉ non bốn tiết canh trường ỉ ôi
Hèn sang bia mộ cũng rồi
Xuôi tay cát bụi....luân hồi trả vay.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét