BẤC VỀ
Canh tàn nhặt ánh trăng non
Sương khuya lén rụng bóng hờn dỗi ai
Gối đơn lẻ bóng trang đài
Vén lùa vạt gió sõng xoài giữa đêm
Tàn thu bấc giục ven thềm
Đông về tuyết lạnh gối đêm nghẹn ngào
Ước chi gặng hỏi vì sao?
Một đời cũng phận là hoa đọa đầy
Nguyệt cười bảo nhỏ là ngây
Mỗi người một phận gió mây đoạn trường
Hồng nhan bạc kiếp nặng vương
Đành thôi em hỡi nhớ thương nghiã sầu.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét