SẦU ĐÊM THU
Canh tàn đếm những sầu mang
Giật mình chùng tỉnh bàng hoàng giấc mơ
Sương khuya ướt đẫm dạ khờ
Tịch liêu hoang vắng vần thơ nát lòng
Bậu về chốn ấy ta mong
Mà nghe xót dạ tơ hồng đứt dây
Trăng thu tàn bóng hao gầy
Cảm soi nửa chiếc vờn mây gió luồn
Ngoài trời gió giật mưa tuôn
Ào ào thác đổ nỗi buồn ủ ê
Đường khuya lối cũ ta về
Một mình quạnh bước lời thề thoảng tan
Đêm thu lệ vắn đổ hàng
Chờ người nơi ấy nát tan cõi lòng
Còn gì đâu nữa mà mong
Đường duyên lỗi nhịp trầu không léo giàn.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét