GIÓ MÙA THU
Bỗng một ngày ngọn gió lại đi hoang
Và rảo bước lang thang miền ký ức
Rồi quanh quẩn băng qua vùng vô cực
Phút lặng thinh thổn thức bủa vây tìm
Vào một ngày ngọn gió nhủ cánh chim
Về viễn xứ phương trời Nam thăm thẳm
Qua bốn bể đại dương khao khát lắm
Sóng bạc đầu vang vọng chợt đâu đây
Rồi một ngày ngọn gió rẽ tầng mây
Hờn con sóng lả lơi ....thương ...chàng biển
Cho muống dỗi sụt sùi rồi tan biến
Cả ngàn đời bên bờ khóc nỉ non
Rồi một ngày giọt nắng lại héo hon
Nàng Thu dỗi hững hờ buông xác lá
Mắt hoen lệ đám cây hờn nghiêng ngả
Giọt châu vàng trên đám mạ ngoài kia
Rồi một ngày mấy độ buổi cách chia
Biệt đôi nửa ngày lìa dần đêm tối
Nửa quả đất ngập tràn bóng ai vội
Bước qua cầu ... chợt hỏi ..vấn vương chăng???
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét