Thứ Tư, 15 tháng 7, 2020

PHỐ VẮNG EM RỒI

PHỐ VẮNG EM RỒI

Em đi rồi phố vắng chỉ riêng ta
Căn gác trọ gối chăn oà dỗi giấc
Tim ứ lạnh từng cơn run bần bật
Dạ nghẹn ngào tiếng nấc trở năm canh

Em đi rồi Cố Quận chợt vắng tanh
Trời tháng sáu tưởng chừng đông buốt giá
Kẻ ở lại ôm cõi lòng nghiêng ngả
Tím một trời âm ỉ phố buồn không ?

Em đi rồi phía ấy một trời đông
Trời tháng sáu nắng hồng mà lạnh buốt
Nơi góc phố ngõ hẹn xưa quen thuộc
Hoá lạnh lùng dòng lệ chợt rưng rưng

Em đi rồi từ đấy hoá người dưng
Chưa đối mặt như chưa từng gặp gỡ
Như hằn cứa vết loang sầu dang dở
Lại một mùa nắng vỡ cuối hạ ơi.

Kiều Trang 12/7/2020

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét