Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2020

ĐÊM& THƠ

ĐÊM &THƠ

Có lẽ nào ta dừng hẳn nghiệp thơ
Mặc con chữ bạc phờ nền giấy trắng
Để mai một nhấn chìm vào đêm vắng
Mực nghiên khô quên lãng giấc vô thường

Nếu mai này hoa nhạt sắc phai hương
Mà khép nép ven đường người qua lại
Không bung nhụy nụ u sầu mãi mãi
Héo úa tàn vết bụi bởi thời gian

Ta là gì giữa sa mạc bao la
Là cát bụi giữa thiên hà tinh tú
Là sao lẻ giữa đông tìm trú ngụ
Ta là gì quyền ấp ủ giấc mơ

Mai ta về quyết dứt nợ vần thơ
Chả viết nữa chả dại khờ thờ thẫn
Rồi qua hết đời người chỉ mỗi bận
Sống riêng mình thơ thẩn để được chi.

Kiều Trang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét