MÂY& GIÓ
Mây của trời cứ để gió cuốn đi
Trôi lững thững bỡn đùa lay ngọn cỏ
Chiều xưa ấy thì thầm nơi cuối ngõ
Gửi hồn đâu ... phiêu lãng chốn bạt ngàn
Mây của trời từ đấy cứ lang thang
Qua bốn bể địa đàng chân vô định
Cứ lờ lững bay qua vờn cung kính
Cũng ngả đầu phỉnh nịnh gió ngất ngây
Chợt giật mình ta hờn gió giận mây
Cứ cuốn lấy giục ngày đêm rất vội
Chia hai nửa địa cầu miền sáng tối
Hai tư giờ ...ít quá phải không thơ ?
Gió và mây từ đấy hẹn câu chờ
Ngàn thế kỷ để cây khờ đứng đợi
Xuân vĩnh cửu thu về đông chới với
Đã bao giờ trọn vẹn lối thề xưa !!!!
Kiều Trang 3/7/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét