ANH ĐI RỒI
Anh đi rồi góc phố lại vắng tênh
Con đường cũ chênh vênh dài sợi nhớ
Trang nhật ký ... Ôi thời yêu cái thuở
Ngoảnh mặt rồi ...kẻ ở lại nhói đau
Anh đi rồi từ đấy chẳng gặp nhau
Có đôi lúc vô tình ta chạm mặt
Nơi hò hẹn lá vô tình trải xác
Vụt qua trôi lặng lẽ nhạt cuộc tình
Anh đi rồi từ đấy ngõ lặng thinh
Đếm từng sợi tơ chùng đành đoạn đứt
Tim thổn thức nhốt mình trong tù ngục
Kẻ lãng quên ...đau đáu gọi tên Người
Anh đi rồi phố lạnh giọt buồn lơi
Mưa lạnh lẽo chơi vơi âm thầm ngóng
Tim dậy sóng mục đời nghe nhạt rỗng
Lại một mình gặm nhấm tủi thiệt hơn.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét