GỬI NẮNG PHƯƠNG XA
Bấc tràn về rét lắm phải không anh
Cả Miền Bắc chòng chành đêm trở gió
Rồi giá buốt bên giáo đường bỏ ngỏ
Tiếng kinh cầu vang mọng mãi đâu đây
Bên Hồ Văn dõi mắt mảnh trăng gầy
Chông chênh lắm gió hỏi ơi triền nhớ ?
Này hơi ấm cùng men nồng hơi thở
Rằng chúng mình vương nợ phải khi nao
Anh bảo rằng chẳng biết tự đời nào
Mà có lẽ từ luân hồi kiếp trước
Nên dang dở biết làm sao khác được
Đợi mưa ngâu tháng bảy sẽ tương phùng
Bấc lạnh về sợi chỉ dệt mông lung
Đất Hà Nội run rẩy nhành hoa sữa
Bên Văn Miếu mái đầu chụm hai đứa
Lại nhắn rằng từ đấy sẽ nhạt phai
Bấc phủ chan tường ngói cạnh hiên dài
Lạnh lắm đấy bàn tay người tê cóng
Mặc thêm áo nhớ quàng khăn kín cổ
Lúc ra đường rét đậm đấy biết không
Này gió ơi gọi nắng cả mây hồng
Xua cơn rét mang ấm nồng về nhé
Gửi nơi ấy một nụ cười san sẻ
Gửi đôi miền lặng lẽ giữa đêm đông.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét