CHIỀU ĐÔNG
Em đi rồi ngọn gió lại lang thang
Mây hờ hững ngỡ ngàng từ buổi ấy
Từ cái lúc chiều thu hờn sóng dậy
Trút lìa cành sầu uất đấy biết không
Đảo vần xoay độ ấy nắng vơi nồng
Bấc vội vã mây hồng che khuất cả
Phố hờn dỗi rêu phong từng phiến đá
Mưa giăng mành ướt cả góc phố quen
Giục đông về sáng nọ nắng chẳng lên
Sương đọng lá chợt càng thêm quạnh quẽ
Nào ong bướm chẳng vui đùa san sẻ
Nhụy hoa cài lặng lẽ rụi tàn nhanh
Em đi rồi góc phố chợt vắng tanh
Nơi Cố Quận đành hanh cà phê đắng
Bàn ghế đợi nơi hồn nghe tĩnh lặng
Giấc nửa hồn sầu lắng lạnh lùng đưa
Em đi rồi hoang lạnh bởi chiều mưa
Nghe vội vã đòng đưa tay giá buốt
Len hơi thở vòng ôm nay đã tuột
Mưa , mưa về lối ấy lỡ làng chăng !.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét