TỰ TÌNH ĐÊM XUÂN
Tết đến rồi ngõ quạnh chỉ mình ta
Giữa đêm tối bờ vai oằn trĩu nặng
Nghe hơi thở vỡ òa trong đêm vắng
Những canh trường khắc khoải ngấn lệ rơi
Sáu mươi năm cũng một kiếp con người
Bước qua nửa gắng nụ cười vẫn nở
Mình độc bước tim nhàu giờ rạn vỡ
Ước chi mình quay về thuở còn nhau
Tình là chi ! nốt nhạc khảy cung sầu
Chung một dạ nỡ thốt câu từ biệt
Ta khắc khoải nghe tim mình da diết
Vẫn thương hoài dù biết chẳng đợi mong
Bậu mình ơi chẳng lẽ héo trầu không ?
Cau tàn úa căn phòng kia buốt lạnh
Nỡ hất đổ riêng ta hờn một gánh
Cả tơ trời một mảnh ... Sẽ về đâu ?.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét