THU GỌI
Chỉ có thể là ngọn gió mùa sang
Vờn trút lá trải vàng bên thềm ấy
Lá rơi rụng bởi mùa thu lại vẫy
Để nai tơ ngơ ngác đứng ngẩn nhìn
Để hôm rồi gió lại níu cánh chim
Mây phiêu lãng bay tìm quanh bốn bể
Ngơ ngẩn mãi hỏi nao mình có thể
Giữa đất trời khi dễ chuyện trăm năm.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét