DUYÊN THƠ
Rồi một ngày mình bỗng hoá người dưng
Không tin nhắn như chưa từng quen biết
Không hờn dỗi người đi không từ biệt
Lại lặng im chưa thân thiết bao giờ
Chia tay rồi chết lặng cả hồn thơ
Thương câu lục bơ phờ trang giấy trắng
Tội câu bát bặt thinh trong khoảng lặng
Mỗi đêm về dĩ vãng gọi nhắc tên
Rồi mai này người nhớ kẻ lại quên
Nhưng anh ạ ...ai nặng tình người khổ
Day dứt mãi Nguyệt- Lão tơ không độ
Bạc vôi trầu héo úa nhói lòng thơ
Chia tay rồi từ đấy lại bơ vơ
Không hờn dỗi duyên khờ nên duyên diệt
Chẳng níu kéo bởi vì mình đã biết
Số phận thôi ...đành buông ..mãi yên mà.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét