ANH ĐI RỒI
Anh đi rồi từ đấy phố lặng thinh
Cà phê đắng đợi mình sao chẳng đến
Chắc người đã ...đã quên rằng lối hẹn
Một kẻ ngồi len lén giọt lệ rơi
Anh đi rồi từ đấy phố chơi vơi
Mà hôm ấy buông lời rằng thương nhớ
Chắc có lẽ vô duyên tình chẳng nợ
Để một lần đối mặt ngỡ ...gặp em
Anh đi rồi phố vắng chỉ riêng em
Chân lạc lõng phố quen dường như lạ
Cây cỏ úa hàng me vừa trút lá
Gió nghịch mùa lã chã giọt sầu tăng
Mai đi về hỏi nhẽ chuyện hợp tan
Cách chia nửa chẳng biết ngày trở lại
Kẻ Miền Bắc người Nam vời vợi mãi
Chuyện chúng mình có lẽ chỉ vậy thôi
Anh đi rồi hôm ấy phố chơi vơi
Trời tối sẩm nhá nhem đêm lạc lõng
Có tiếng nấc nghẹn ngào dường khản giọng
Vạc kêu sương rát họng giữa đêm trường.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét