VỌNG CỐ HƯƠNG
Khói thả lam chiều cuối ruộng qua
Vẳng đâu cứ ngỡ giọng ru Bà
Bên lòng sóng cuộn mùa xuân đến
Tháng hạ tan cùng bọt biển xa
Chắc hẳn bao mùa thêm ngõ vắng
Làm cho nhà quạnh bỗng u nhoà
Nơi lòng trĩu nặng giờ xanh cỏ
Muốn thốt nên lời khẽ gọi Cha
Mấy chục năm trời bặt bóng cha
Ngày thơ tuổi dại sẽ không nhoà
Nhà tranh bếp lửa hằn tâm thức
Vách lứa xoong nồi vọng trí xa
Gió thổi lao xao chừng tiếng Mẹ
Mùa phai bỡ ngỡ gọi tên Bà
Giật mình gói chặt mà thương bởi
Chợt mũi cay xè chuyện đã qua.
Kiều Trang
--------
MỎI GÓT TANG BỒNG
Sông hồ trải bước những ngày qua
Vẫn khắc trong tim giọng nói Bà
Cháu giữ vùng biên càn lũ giặc
Con làm chiến sĩ nối đời Cha
Trông đàn én lượn mùa xuân đến
Ngắm cảnh mây bay vạt nắng nhoà
Bỗng nhớ quê mình tha thiết gọi
Mơ rằng trở lại dẫu còn xa
*
Mây hờ hững dạt phía trời xa
Nắng cũng nghiêng che bóng nhạt nhoà
Chiến sĩ quay về thăm đất Mẹ
Sông hồ gửi lại nhớ tình Cha
Nhìn khung cảnh bướm vờn hoa nở
Khói thoảng hương đưa ngỡ bếp Bà
Đã mấy xuân rồi con giết giặc
Nay tìm kỉ niệm những thời qua
QUỶ SÀI GÒN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét