ĐÔNG
Đêm lặng lẽ gió lùa ngõ vắng
Phố lạnh lùng quãng lặng tịch liêu
Giọt vương nỗi nhớ quạnh chiều
Đoản thương trắc trở mái xiêu mộng trầm
Từ hôm ấy mưa dầm quãng lạnh
Gác trọ rầu cô quạnh triền đơn
Gối chăn lạc lõng dỗi hờn
Bể dâu , dâu bể buốt cơn đoạ đày
Tóc đã bạc trăng gầy héo úa
Như lá tàn giãy giụa cuối đông
Tìm quên ngả lụy phai nồng
Mù sương tách biệt gió lồng lộng đêm
Bấc len lỏi ven thềm lạc lõng
Nẻo hồn côi ngả bóng trên tường
Ngang dòng cách bởi sông tương
Vẳng xa tiếng vạc miên trường vọng xa
Đông dìu dặt ...nhạt nhoà mãi thế
Tím một trời ...dẫu để tình phai
Buồn len cõi dạ đây hoài
Tìm trong nhân thế ...ai hay ...hỡi người.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét