VỘI VÀNG
Hồn ngơ ngẩn chắc đã phai màu
Mắt dõi im lìm một chiếc đau
Hẹn cũ âm thầm ba dạ buốt
Thề xưa lặng lẽ nửa tim nhàu
Sang đò hỡi bậu đừng mong nữa
Rẽ bến ơi dòng chẳng đợi nhau
Buổi ấy dường như tình vật vã
Chiều mưa lặng lẽ đến ga tàu .
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét