Thứ Hai, 22 tháng 4, 2019

PHÔI PHA

PHÔI PHAI

Ngọn lửa tình tàn lụi phải không anh
Từ hôm ấy chòng chành rồi nhạt nhẽo
Cả điện thoại chẳng dòng tin hắt héo
Lối đi về phố vắng nẻo chơ vơ

Đêm lạnh tàn gắng chắp nối vần thơ
Hoài trăn trở dại khờ nghiêng bóng hắt
Tơ lòng rối dường như ai thắt chặt
Gánh hồn đơn xơ xác cả bóng hình

Lối đi về ngõ nhỏ bỗng mịt thinh
Đêm gió chướng trở mình tim nức nở
Gối đơn lẻ từ khi tàn duyên nợ
Cách nghìn trùng ký ức mãi xa xăm

Đã từ lâu lẻ bóng mãi âm thầm
Dần xa mãi phôi phai tình hoài niệm
Thời gian xoá nụ tình xưa ai điểm
Sẽ nhạt nhoà ...bôi xóa những lời yêu

Đêm não nề hoang vắng giữa tịch liêu
Nghe hồn nhói nẻo lòng đang cơn bão
Nhiều vết cứa ngày mai về gượng gạo
Bậu mình ơi xa mãi nẻo vô thường.

Kiều Trang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét