DỖI ĐỜI
Ngẫm cảnh thêm hờn nặng bước chân
Tàn khuya đếm nhịp cũng dăm lần
Hình như tiếng Vạc kêu khàn cổ
Chắc hẳn lạc bầy khóc cuối sân
Khẽ hỏi hương chiều dưng bỗng lịm
Mà sao kẻ ngóng chợt nghiêng dần
Còn chi phận mỏng mai từ biệt
Dặn nhủ thôi đành hỡi cố nhân.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét