MUỘN
Đã muộn rồi ...quá muộn phải không anh
Thanh xuân vụt... bây giờ mình đến tuổi
Còn gì nữa có chi mà đeo đuổi
Tóc bạc phai điểm muối mắt ngả vàng
Chuyến đò chiều buổi ấy chợt rẽ ngang
Trên bến vắng cô lái đò ngóng đợi
Chân đã mỏi niềm tin dường chới với
Ngóng con thuyền nắng rọi tím ngày qua
Đông lại về sương trắng giọt nắng pha
Đây kỷ niệm vết thương chằng chịt sẹo
Bước độc hành chia phôi mình khuất nẻo
Quay lưng rồi từ đấy..chẳng còn nhau
Ngoảnh mặt rồi từ giã đến ngàn sau
Lối hẹn cũ đông sầu tàn trút lá
Mặt đối mặt...bỗng dưng ... giờ xa lạ
Chợt lạnh lùng...chưa thể đã từng yêu
Muốn một ngày đối mặt cõi dạ phiêu
Bừng khao khát khởi nồng điều vi diệu
Nhen đốm lửa buồng tim đôi mình hiểu
Và nói câu : GẶP MÀ CHI QUÁ MUỘN TRONG ĐỜI.
Kiều Trang
-------
TÌNH ĐÂU THỂ MUỘN
Không muộn màng, không thể muộn đâu em
Tình yêu sẽ không bao giờ có tuổi
Trên đường đời cứ mặc tình dong ruỗi
Khi mùa xuân lại thắm sắc hoa vảng
Dẫu biết rằng có những cảnh trái ngang
Bến chiều vắng thuyền sang không kẻ đợi
Tim lầm lạc,ân tình xa tay với
Hãy nén lòng đêm tối cũng dần qua
Ta quên dần tình cay đắng, phôi pha
Thời gian sẽ phai nhòa bao vết sẹo
Bởi tình yêu có muôn vàn,muôn nẻo
Giữ trong lòng những kỷ niệm bên nhau
Để bây giờ và mãi đến mai sau
Tình dẫu úa bạc màu phai sắc lá
Ta không thể xem nhau là kẻ lạ
Mà mĩm cười khi ta đã lần yêu
Không muộn màng trong cả cõi bồng phiêu
Hãy đắm đuối với những điều huyền diệu
Anh không hiểu ắt có người sẽ hiểu
Bởi tình yêu không thể thiếu trong đời.
Trần Trọng Kim
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét