Thứ Năm, 15 tháng 10, 2020

PHỐ VẮNG EM RỒI


                 PHỐ VẮNG EM RỒI



Em đi rồi phố vắng chỉ riêng ta

Căn gác trọ gối chăn òa dỗi giấc 

Tim ứ lạnh từng cơn run bần bật 

Dạ nghẹn ngào tiếng nấc trở năm canh


Em đi rồi cố quận chợt vắng tanh 

Trời tháng sáu tưởng chừng đông buốt giá 

 Kẻ ở lại ôm cõi lòng nghiêng ngủ 

Tím một trời âm ỉ phố buồn không? 


Em đi rồi phố ấy một trời đông 

Trời tháng sáu nắng hồng mà lạnh buốt 

Nơi góc phố ngõ hẹn xưa quen thuộc 

Hóa lạnh lùng dòng lệ chợt rưng rưng 


Em đi rồi từ đấy hóa người dưng

Chưa đối mặt như chưa từng gặp gỡ 

Như hằn cứa vết loang sầu dang dở 

Lại một mùa nắng vỡ cuối hạ ơi 

           Kiều Trang  12-72020.

----------------------------------------------------------

     Khi những rung động đầu đời cho ta nhiều bỡ ngỡ,  xao xuyến rồi cứ thấy nhớ nhớ, thương thương một người. Hôm nào không gặp lại ngóng trông, chờ đợi. Lạ chưa ?Người dưng nước lả mà... "Rồi thương yêu đi vào tuổi xanh. Đất trời vui chuyện mình. Tình tôi mang tâm tư như tình em. Ước vọng sao mộng thành ".Con phố nhỏ với hàng cây rợp bóng mát ,mái ngói đã rêu phong và góc phố cạnh cây bằng lăng tím là nhân chứng cho chúng mình yêu nhau. Lần đầu tiên anh trao em nụ hôn đầu đời với nhiều vụng về và tha thiết. EM à! "Đường yêu anh bước chân vào là muôn bức tranh. Tình ta ngày ấy, có em như đêm có ngày. Có em như chiều có mây. Hai đứa yêu trong tình đắm say ".Về gác trọ anh vui mừng vô ngần và "Mơ một ngày con níu chân cha". Rồi bao lần hẹn hò, em trong vòng tay anh:"Đã nói nhau nghe những lời âu yếm nhất trên cõi đời. Nhiều đêm hai đứa nhìn trăng và nghe sóng khơi. Ngày mưa ngày nắng, sánh vai câu ca tiếng cười. Dấu chân in mòn khắp nơi. Hai đứa như chim trời có đôi ".Ôi, hạnh phúc biết bao! Vậy mà, giờ đây "sao em nỡ đành quên lời tha thiết mong chờ "mà em đành dứt aó ra đi... 

            "Em đi rồi phố vắng chỉ riêng ta

             Căn gác trọ gối chăn òa dỗi giấc "

Còn lại đây là trống vắng và cô đơn. Phố vẫn đông vui tươi màu aó mới,  đường vẫn lung linh sắc hoa trong nắng nhưng anh như lạc vào hoang đảo cô liêu và mất phương hướng. "Gác trọ về khuya cơn gió lùa. Trăng gầy nghiêng bóng cài song thưa. Nhớ ai mà ánh đèn hiu hắt. Lá vàng nhè nhẹ đưa "."Trăm năm chăn gối còn in dấu /Cáithưở nồng say ta bên nhau. (C. D) ". Nhưng tất cả giờ là hoang vắng nên gối chăn lẽ bóng, mùi thơm da thịt em cũng dần phai thì làm sao chúng không hờn dỗi và nuối tiếc chứ. Anh cố dỗ mình trong giấc ngủ mồ côi. Con tim ốm đau,  lạnh lùng và lòng cứ dâng lên buồn nhớ. Em biết vì sao không? Vì "Ngày em đi mang theo vạn niềm nhớ, mang biết bao ân tình...cỏ cây cũng u buồn "nữa là anh.

                "Tim ứ lạnh từng cơn run bần bật 

                  Dạ nghẹn ngào tiếng nấc trở năm canh"

 Căn nhà không người ở gọi là nhà hoang vì lạnh lẽo,  thiếu vắng hơi người. Cỏ cây cũng không khởi sắc. Nên :

                "Em đi rồi cố quận chợt vắng tanh 

                 Trời tháng sáu tưởng chừng như đông giá "

Tại sao thế chứ? vì  "người ở lại có bao giờ vui,khi tình nhân không còn đứng chung đôi "

                "Kẻ ở lại ôm lòng nghiêng ngủ 

                 Tím một trời âm ỉ phố buồn không? "

Hỏi phố có buồn không ư? Buồn thật đấy! Buồn muốn chết được .Trời buồn nên trời một màu tím. Màu tím là màu của chờ đợi, thủy chung. Giờ thì màu tím của chia xa, cách biệt. Mùa thu về, aó em vàng hoa cúc bừng sáng trong nắng mai tô điểm cho con đường, góc phố, căn gác trọ. Phố buồn ngây dại vì "Có người con gái buông tóc thề. Thu về e ấp chuyện vu quy. Kết lên tà Áo màu hoa cưới. Gác trọ buồn đơn côi. Phố như vắng thêm một người ". Bởi vậy :

               "Trời tháng sáu nắng hồng mà lạnh buốt 

                 Nơi góc phố ngõ hẹn xưa quen thuộc 

                 Hóa lạnh lùng dòng lệ chợt rưng rưng "

    Em biết không? Anh đã qua "con đường xưa em đi ".Anh đã đến những nơi ta vui chơi hò hẹn. để tìm lại chút hương yêu nhưng "Em đi rồi còn chi đâu em ơi. Bao yêu thương cũng theo người rồi " Vậy mà trong anh sao nuối tiếc. Chính vì nuối tiếc và một ít hy vọng nên anh mơ :"Anh với em tay nắm tay đi vào tình ái kết hoa đăng. Kìa mùa xuân pháo hồng. Hồng như đôi má mỗi khi nhìn anh".Bây giờ anh phải về với thực tại là không em thì phố bao kỉ niệm, phố có hoa đăng thì phố mãi là phố của người dưng. 

              "Em đi rồi từ đấy hóa người dưng

               Chưa đối mặt như chưa từng gặp gỡ "

Giờ "những buồn vui trong cuộc đời. Nói sao cho cạn lời". mà không có ai "ngồi đếm mùa nhung nhớ "qua đi. "Nhớ thương lâu dần vợi " vì em đâu còn nhớ nữa "lúc đi về ai đón đưa. Những khi buồn ai đến thăm "nên anh đành phải cố lòng "dấu trong tim bao chuyện cũ. Gửi vào mây gió trôi "


     Bài thơ PHỐ VẮNG EM RỒI  của Kiều Trang tựa như tình khúc bolero. Lời thơ nhẹ nhàng mà man mác rồi tê tái dần, nuối tiếc một cuộc tình đã chia xa. Điệp ngữ "Em đi rồi... " khẳng định người đã chia xa đi về một hướng khác, nhân ảnh theo năm tháng mờ nhạt rồi mất hút trong nỗi nhớ, trong sắc đỏ chia ly của hoa phượng.Những tự láy trong bài đã lột tả nỗi cô đơn,  quạnh vắng tận cõi lòng. Hình ảnh tháng sáu được so sánh như đông giá đề lý giải vì sao phố buồn, trời giăng giăng một màu tím sầu nhớ, người thì Lệ rưng rưng. Khổ cuối bài thơ như lời dứt khoát "Chuyện tình năm trước thôi đành vùi chôn từ đây thế thôi. Còn đâu mà nhớ ái ân mây đen xóa mờ. Dứt đi cung đàn thiết tha. Thôi cũng như qua một giấc mơ. "

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét